HẠNH PHÚC NGƯỜI CÔNG GIÁO

Đây là bài thơ có tiếng vang nhất định vào thập niên 70 thiên niên kỷ trước của tác giả LM FX Võ Thanh Tâm, trích trong tập thơ Hương Trầm…Nhiều người giáo dân sau 75 dời cư vào Nam mà vẫn còn thuộc lòng bài thơ này…

BBT Tiến Đức xin trân trọng giới thiệu cùng quý bài đọc bài thơ của tác giả Võ Thanh Tâm sau đây…

HẠNH PHÚC

            NGƯỜI CÔNG GIÁO

Tôi sung sướng được làm người Công giáo

Tiếng chuông lành đã ru ẫm hồn tôi

Như ngày xưa khi mới bước vào đời

Cánh tay mẹ ấp yêu từng giây phút.

Khi thù ghét bốc lên cao ngùn ngụt

Chung quanh tôi thì ý đẹp yêu thương

Tỏa mùi thơm như vạn đóa hoa hường

Và mát mẻ như trời sương mùa hạ.

Lòng mến Chúa làm tan đi tất cả

Những đau thương, tê tái, những bất công

Những cuồng say, mê đắm, những con giông

Đang gầm thét trên biển trần điên đảo.

                                    ***

Tôi sung sướng được làm người công giáo

Gặp tử sinh tôi hiểu rõ vì đâu,

Nhìn trời xanh lồng lộng ở trên đầu,

Tôi biết có một bàn tay điều khiển.

Nhìn nắng sớm mây chiều biến hiện

Đàn cò bay ngoài mặt biển bao la

Cánh đồng quê tươi tốt điểm ngàn hoa

Dòng suối lượn như lụa trời mới dệt

Tôi biết có một tấm lòng tha thiết

Yêu loài người muôn thuở muôn nơi

Ở đâu xa không có ánh mặt trời

Vẫn có cả tấm lòng kia tuyệt hảo.

                                   ***

Tôi sung sướng được làm người công giáo

Đưa cuộc đời ra khỏi chốn bùn nhơ.

Tâm hồn tôi là một chiếc bàn thờ

Nơi Chúa ngự giữa loài người con cái

Những khi lòng cực khổ, xót xa, quằn quại,

Nước mắt sầu tuôn xuống tựa mưa rơi,

Tôi vẫn nhìn thấy một nụ cười tươi

Một khóe mắt nâng đời tôi đứng dậy

Dắt tôi bước tới miền quê xa ấy

Là Thiên đàng ai cũng ước cũng mong

Dù bàn chân rách nát, máu đỏ ròng

Tôi vẫn thấy êm như người đi dạo.

                                      ***

Tôi sung sướng được làm người công giáo

Sống trong tàu Giáo hội giữa đêm sâu.

Khắp mười phương đâu cũng có bạn bầu,

Đâu cũng có bóng thánh đường quen thuộc

Có lễ sáng, chầu chiều, tháng hoa, cuộc rước,

Có Đức tin ngời chói ngọc kim cương

Có bí tích Thánh Thể, suối tình thương

Có bản nhạc Te Deum hùng dũng.

Có những khuôn mặt thoạt nhìn đã nghe ấm cúng,

Luồn qua da, qua thịt thấu tim gan

Có những người tu sĩ quý hơn vàng

Hy sinh cả cuộc đời vì nghĩa lớn

Có những tâm hồn không vương tí bợn

Thơm nhân đức và sáng đẹp hơn trăng

Có những khối óc không mấy kẻ sánh bằng

Tìm đến Chúa sau những ngày giông bão.

                                    ***

Tôi sung sướng được làm người công giáo

Thả hồn bay theo tiếng hát lời kinh

Nhớ những mùa thu đất nước thanh bình,

Người lớp lớp đi lễ mừng Các Thánh.

Hay sột soạt giữa đêm đông sương lạnh

Những áo quần hớn hở đón Noen,

Những bà già mang tràng chuỗi nhánh đen

Cười nhoẻn miệng như những cô con gái

Lá cờ vàng trắng, đưa tay yêu vẫy mãi

Trên cột cờ ngốt gió cạnh lầu chuông,

Những chiếc băng duyên dáng vắt qua đường,

Những bái hạ nến hoa lừng trước ngõ

 Mùi hương trầm bay phảng phất theo gió.

Tiếng pháo rền theo nhịp trống chiêng đưa,

Điệu kinh cầu một bên xướng, bên thưa

Như ràng rịt những hồn người tham dự

Giọng học bổn bay khắp làng khắp xứ

Khi Mùa Chay về ấm nắng tình thương

Trên lưng trâu cúi liếm cỏ bên đường

Vẫn nghe đọc Năm Sự Mừng kính Mẹ.

Trong xà lim vẫn có người se sẽ

Hát Salve cho vợi bớt đắng cay

Cô hàng rau khiêng gánh cải chất đầy

Nơi cổ áo thánh giá vàng lấp lánh

Trên vầng trán sáng tươi và đạo hạnh

Một dấu gì của Chúa đã in sâu

Hai bà lương giữa chợ bảo thầm nhau:

Cô nói thật bởi vì cô có đạo!”

                                      ***

Tôi sung sướng được làm người công giáo

Thả hồn thơ bay quá cõi trăng sao,

Vì bạn ơi, trong say mến dạt dào,

Tôi hôn Chúa, Chúa hôn tôi nhiều bữa.

Vì ngòi bút mực nước mắt đã ứa,

Viết yêu thương bên cạnh tiếng đau thương.

Vì chân đi trăm nẻo bước trăm đường

Mà không thấy đường nào bằng đường ta bạn ạ!

Ôi Công giáo, Vaticăng, La mã!

Những danh từ quý đẹp biết bao nhiêu.

Tôi muốn biên lên mặt giấy rất nhiều,

Và nhai nuốt cho hòa vào máu thịt.

                                                        Mùa hè 1968.

Check Also

Tự tình khúc một loài hoa!!!

                              …

Về đi con!!!

Xót thương con, nằm một mình cô quạnh Ở miền xa nơi đất khách quê …