Mùa Thu Ấy, Buồn Muôn Thuở Sao ta nhớ Châu Sơn muôn thuở Buổi chiều tà hoa nở trắng phau Góc chân, nàng vội rời mau lòng ta ngớ ngẩn nỗi đau tràn về *** Cơn gió nhẹ tái tê buồn não Hồn hóa khờ ảnh ảo nhớ mong Tương tư giấu kín nơi lòng Trộm thương trộm nhớ tự trong tim sầu *** Dáng xưa ấy nơi đâu cũng thấy Mùa thu qua, qua mấy mùa thu? Bâng khuâng nhớ chốn sương mù Dưới hàng dương liễu vi vu chiều vàng *** Thoảng cơn gió nhẹ nhàng rụng lá Lời chia ly đôi má hây hây Bầu trời ảm đạm vần mây Hoàng hôn tím đỏ chiều tây hôm nào! *** Thu lại đến nao nao nhung nhớ Chiếc lá xanh sao nỡ lìa cành ? Đời người ngắn ngủi mong manh Chợt Buồn Muôn Thuở buông mành thu sang Pet Trần