Lạ Thay! Buôn lỗ thành lời!!!
Vỡ nợ xứ ta, vốn chẳng lạ
Kinh tế mở cửa, gió tuồn vào
Thị trường giông bão, dồn sóng vỗ
Thương mại tự do, mãi mãi dô
Nghề nông mạt vận, bèn chạy chợ
Đi buôn loanh quanh, kiếm ít hào
Ngồi lê đôi mách buôn dưa hành
Cũng vừa đủ bận cơm rau cháo
Ban đầu vặt vãnh, qua ngày tháng
Sau mở đại lý, nghĩ ăn to
Nào ngờ “đĩ lái”, xe sụp hố
Cà phê tiêu điều, trống rỗng kho
Ngân sách thâm thủng, nợ ngập đầu
Sổ đỏ, nương rẫy phải cầm cố
Xoay xở ngược xuôi, càng lún sâu
Sự nghiệp phút chốc, ra mây khói
Tan tác thương đau, một cõi đời
Mấy lời khuyên nhủ các chị ơi!
Các chị đi buôn, sao tránh khỏi
Lỗ nhà chưa đủ, lỗ hay sao
Mà sao phải rao, bán thiên hạ
Ấy vậy lắm kẻ, nhờ “nố nớ”
Làm ăn phát đạt, lên như diều
Qua rồi bỉ vận, sống phong lưu
Đổi đời sướng rên, mé đìu hiu
Nhà lầu xe con, oách ra phết
Ngẫm nghĩ sao đời, lắm nghịch lý
Trời sinh ra lỗ, để làm lời
Mà sao các chị không tận dụng
Ngồi chơi xơi nước, tiền vung vãi
Áo quần là lượt, mặt son phấn
Ăn trắng mặc trơn, sướng mẹ đĩ
Chỉ tội thằng chồng, sống cực nhục
Quanh năm bù đầu với nương rẫy
Có lỗ mà để, người xài chơi
Đắng cay, ai biết cho lòng này !!
***
Phụ nữ trên đời, dễ mấy ai
Buôn lỗ thành lãi được như thế !
Cũng vì dư luận đâu dám đùa
Còn con còn chồng, còn mẹ cha
Còn xóm còn làng, còn đạo nghĩa
Đâu dám của nợ, đem tung hê
Để còn một chốn, cõi đi về
Thôi thì thủ phận, cho yên bề
Nghèo nàn mà còn được danh thế
Ong Vẽ
Ong vẽ châm chích thiệt hay quá
Chích người không chích lại chích lỗ
Buôn bán lời lỗ kệ người ta
cớ sao ong lại châm chọc vô
Thồi thì răn đe một đôi lời
Chị em đừng để lỗ thành lời
Đừng vì sang giàu mà bán đứng
Của quý trời cho làm trò chơi
Xấu chàng hổ thiếp lắm người ơi