MỘT TRÁI TIM TAN NÁT, MỘT GIA ĐÌNH ĐỔ VỠ, MỘT TÌNH THÂN HÓA THÀNH TÌNH HẬN.

                                                                                                       Phần III

Đây là lần thứ ba tác giả trở lại đề tài này. Một đề tài  rất hot và đang trở thành thời thượng trong Giáo Xứ ta: Đó là tình trạng các Gia Đình đang phân ly, đang đổ vỡ.

 Có lẽ, nhiều người sẽ cho rằng tác giả này nhây. Gì mà cứ phải nhai đi, nhai lại một vấn đề mãi thế. Nói mà không xi-nhê thì thôi. Cứ kệ cha thiên hạ đi. Có chết thằng Tây nào đâu mà cứ thích ôm rơm xót bụng. Đã không được tích sự gì, có khi lại bị người ta ghét.

Vâng! vâng! không chết thằng Tây nào cả nhưng thằng “Ta” thì bị ảnh hưởng, bị di lụy sang các đời con cháu  nhiều đấy các cụ ạ. Tác giả vẫn biết rằng mình đang làm cái việc “mua hột mà nót” nhưng thôi kệ chỉ một lần này nữa thôi. Và hứa sẽ chạy “mất dép” luôn, không dám ngoảnh cổ lại nữa.

Qua những lần trước đây, như chúng ta đã được biết, trong một Giáo Xứ toàn tòng nổi tiếng truyền thống chung thủy và tông truyền như chúng ta mà tình trạng gia đình đổ vỡ, ly thân, ly dị lên đến con số hơn 3- 4% thì đúng là điều đáng buồn. Như vậy, cứ 100 gia đình thì có đến 3,4 trường hợp “đứt gánh giữa đường”. Đó là chưa kể đến những trường hợp “chán cơm, khoái phở” cũng đang âm thầm xảy ra lặng lẽ, đâu đó, ở những nơi khuất lấp.

Và cũng qua những lần trước, tác giả đã cảnh báo, đã phân tích nguyên nhân cũng như đã kêu gọi những tiếng nói nặng ký  hãy có động thái tích cực hơn, gay gắt hơn, lên án hơn, kể cả các biện pháp dùng luật Chúa để chế tài, để dẫu sao các đương sự cũng ngán mà “thun” bớt lại, không còn dương dương tự đắc. Bởi  như người ta thường nói “ có thờ, có thiêng. Có kiêng, có lành”.

Cho nên, ở phần này, tác giả chỉ đem ra ba mẩu chuyện coi như là những di lụy, những biến tướng sẽ xẩy ra sau hơn hai mươi năm. Các mẩu chuyện này có thể chỉ là tưởng tượng nhưng cũng có thể là những sự thật hoàn toàn. Mong các bạn theo dõi.

Mẩu chuyện thứ nhất.

Trong một xóm nhà trọ ở Quận Bình Thạnh, Sài Gòn, bỗng xuất hiện hai chàng tuổi trẻ. Hai chàng này ở hai địa phương cách xa nhau. Một Bắc, một Nam. Hoàn toàn xa lạ nhau. Độ tuổi  sàn sàn nhau. Và có nét hao hao. Cả hai cùng là sinh viên các trường Đại học Sài Gòn. Ban đầu gặp nhau, cả hai chẳng có mấy ấn tượng về nhau. Bởi, cùng là trẻ tuổi hào hoa nên anh nào cũng có niềm tự hào về mình.

Cuộc “dồi mài kinh sử” của hai chàng trai trẻ, sẽ cứ êm đềm trôi, theo mộng đèn sách, nếu không có sự xuất hiện của cô con gái cưng ông chủ nhà trọ. Đây là một cô gái trẻ đẹp, nhí nhảnh nhưng, đâu đó, có một chút tư lợi, tinh quái. Cô gái cưng được  coi như một chiếc “bật câu cơm” để ông bà chủ  câu các chàng khách trọ trẻ tuổi. Gặp cô gái đáng yêu như thế nên các chàng trai trẻ đua nhau “thả thính”. Dĩ nhiên, hai chàng trai của chúng ta không dại gì bỏ lỡ cuộc chơi. Cùng với sự ỡm ờ, khuyến khích của cô gái khiến hai chàng ngày càng mê mệt.

Và khi tình yêu lên đến đỉnh điểm cao trào, cơn ghen tuông dâng cao. Hai chàng trai trở thành đối thủ thù địch  quyết hạ nhau để trở thành kẻ chiến thắng. Trong cơn mụ mị tình yêu hai chàng đã bị “mái xùy” gài vào cuộc quyết đấu. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà hai chàng trai trẻ đã nhận ra nhau là anh em ruột. Bởi, trước khi nhập cuộc đấu họ đã nhận ra nhau nhờ hai dây chuyền vàng đeo cùng một biểu tượng hai trái tim đan lồng  giống hệt nhau cùng khắc hai mẫu tự tắt tên cha mẹ.

Họ mừng mừng tủi tủi nhận nhau trong một hoàn cảnh thật là trớ trêu. Điều mà cha mẹ họ đã dặn phải làm để tìm kiếm nhau giờ này đã đạt kết quả.

Số là cách nay hơn hai mươi năm, cha mẹ họ, lúc đó, là một cặp vợ chồng hoàn hảo đẹp đôi. Họ đã có một cuộc hôn nhân theo nghi thức Công Giáo một cách trang trọng. Họ đã có với nhau một cặp trai song sinh. Họ rất hạnh phúc.

 Nhưng niềm vui ngắn chẳng tầy gang. Họ chỉ hạnh phúc vẻn vẹn hơn một năm. Nhưng thời gian kế tiếp là những lục đục xẩy ra khiến họ đi đến quyết định chia tay. Và mỗi người lãnh nuôi một đứa con. Họ quên mất quy tắc đạo: Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly.

Từ đó, họ lạc mất nhau. Bặt tin nhau. Và mỗi người có một gia đình riêng.

Mẩu chuyện thứ hai.

Ngọc là một cô gái xinh xắn, ngây thơ, dễ thương. Năm ấy cô đã 17 tuổi và đã tốt nghiệp cấp Ba với số điểm ưu hạng. Nhưng cô quyết định không thi vào Đại Học dù mẹ  khuyến khích rất nhiều. Ngọc thương mẹ suốt đời tần tảo vì con, nên muốn tìm việc làm để giúp mẹ bớt cực nhọc.

Và như bao cô gái tỉnh lẻ khác, đích đến để tìm công ăn việc làm là thành phố Sài Gòn, Ngọc cũng hướng về đây. Và rất may, Ngọc đã kiếm được công việc thích hợp với khả năng.

Sau hai năm làm việc, Ngọc ngày càng trưởng thành hơn. Cô gái quê nay đã hóa thành một thiếu nữ thành thị. Cô ngày càng đẹp hẳn lên, ra dáng một tiểu thư khuê các khiến nhiều anh chàng mê mệt. Thấy con thay đổi theo chiều hướng tốt như vậy, mẹ cũng mừng. Đồng thời cũng thêm lo lắng cho con, nên muốn con lập gia đình.

Ở chốn đô hội, Ngọc rất muốn vâng lời mẹ. Và cô cũng đã phải lòng một anh chàng  rất đẹp trai. Chàng trai đó lại là trưởng phòng trong Công Ty . Hai người đã tìm hiểu nhau và ngày càng yêu nhau sâu đậm hơn.

Mùa hè năm đó, Ngọc xin phép mẹ đưa người yêu về quê. Vừa nghe con giới thiệu bạn trai mình tên là Tuấn, mẹ Ngọc tự nhiên cảm giác một điều gì là lạ. Lạ không phải  tên gọi của Tuấn nhưng lạ vì một nét gì đó phảng phất trên khuôn mặt chàng trai. Sau một phút định thần, bà hỏi. Quê cháu ở đâu? Tuấn trả lời. Dạ, ở Trà Vinh. Câu trả lời của Tuấn khiến mẹ Ngọc càng thêm bối rối. Bà hỏi dồn. Cha cháu tên gì? Sau khi Tuấn nói tên ba mình thì mắt mẹ Ngọc tối sầm lại, bà phải vịn tay vào ghế. Và gắng gượng hỏi câu cuối cùng. Phải ba con có một nốt ruồi trên má trái, phải không? Tuấn trả lời vô tư. Ủa tại sao bác biết tài vậy. Đến đây thì mẹ Ngọc buông mình ngồi phịch xuống ghế trong trạng thái thất thần, miệng bà lẩm bẩm. Trời ơi là trời. Cả Ngọc và Tuấn đều hốt hoảng. Mẹ ơi! Mẹ sao thế ? Bác ơi! Có chuyện gì vậy bác???

Phải một lúc thật lâu, bà mới thều thào. Tội lỗi, thật là tội lỗi. Mẹ hỏi thật, các con đã sống với nhau như vợ chồng  chưa? Ngọc vội trả lời. Chưa đâu mẹ, chúng con đàng hoàng mà.

Sau đó, bà mới cho biết hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ. Bà kể lại cách nay hơn hai mươi năm, bà và ba Tuấn đã là một cặp vợ chồng có đám cưới, đám hỏi đàng hoàng. Sống với nhau một thời gian và đã sinh ra bé Ngọc. Cuộc hôn nhân đang hạnh phúc như vậy thì đùng một cái bà phát hiện ra chồng mình đã có một đời vợ trước. Cảm thấy mình bị lừa nên bà dứt khoát chia tay…

Từ đó cả hai không biết đến nhau nữa. Và câu chuyện đã xẩy ra như trên.

Mẩu chuyện thứ ba.

Thầy Trang đi tu tại một Đại Chủng Viện vùng biển. Thầy là một tu sinh xuất sắc. Cả về học hành cũng như đạo đức. Sau nhiều năm tu luyện và thử thách, thầy được Tòa Giám Mục chọn truyền chức Phó Tế.

 Niềm vui vỡ òa. Thầy Trang vui mừng vì ý nguyện sắp thành đạt. Mẹ thầy sung sướng đến rơi lệ. Tất cả sẵn sàng mong chờ một lễ phong chức Phó Tế sốt sắng.

Nhưng, “mừng chưa kịp no, cái lo đã tới”. Trước ngày truyền chức vài tuần, thầy nhận được thông báo của Tòa Giám Mục ngưng việc truyền chức Phó Tế cho thầy để điều tra thực hư. Lý do  vì có người cáo lý lịch của thầy không suôn sẻ. Cha thầy còn sống và đã có một gia đình khác ở phương xa. Thầy Trang ngỡ ngàng khôn xiết. Đến bây giờ, mẹ thầy không thể giấu con mình được nữa. Bà đấm ngực cầu đến lòng thương xót Chúa tha tội. Bà xin lỗi con và kể lại:

 Ngày ấy… khi thầy vừa mới độ hơn một tuổi, cha thầy đã bỏ đi mất tăm theo đuổi một bông hồng khác. Quá thất vọng và  buồn phiền, mẹ con thầy lang bạt về xứ này tìm chốn nương thân. Bà hướng con đi theo ơn gọi của Chúa, không ngờ lại ra nông nỗi này…

                                         ***

Thưa quý bạn, tác giả kể ra ba mẩu chuyện này không phải có ý răn đe nhưng chỉ muốn cảnh tỉnh, bởi cuộc đời có muôn vạn nẻo, khó lường. Cho nên, các câu chuyện chỉ có kết thúc nhẹ nhàng, chừng mực, chứ không lên đến đỉnh điểm cao trào.

Nhưng nếu các mẩu chuyện trên đấy được đẩy lên đỉnh điểm cao trào thì sự thể sẽ ra thế nào đây hở trời???

                                                   NGÀI VẪN THẾ

 

 

Check Also

20 Năm trời cách biệt – Nguyễn Thị Hường, Thầm lặng với một cõi riêng!!!

Viết tưởng niệm cho thầy và các bạn xong… đến lượt bạn Nguyễn Thị Hường, …

Theo bạn, có nên chấp nhận HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH!!??

Bước vào thiên niên kỷ thứ 3, năm 2000, nhân loại đã phải đối đầu …