Sáng sớm chủ nhật, hai chị em ra thăm “vườn hoa” của bà. Đứa chị phát hiện có một con bướm nằm dưới góc tường. Hai chị em bàn luận coi con bướm này ở đâu ra, sao nó hỏng bay, sao nó không về nhà, nó lấy gì ăn, nó có uống nước không… Ông nội của hai đứa tập thể dục về, nhào vô bàn tiếp. Chắc con bướm này nó già rồi, nó bay không nổi nữa, kêu bà nội ra đi. Bà nội nhìn thấy con bướm nằm im re, bèn lấy ngón tay đụng vô nó coi sao. Nó nghiêng qua một bên, xòe cánh ra… Ôi, nó bị rách một bên cánh rồi. Nó mất thăng bằng, không bay được… Hai chị em có vẻ căng thẳng trước “phán xét” của bà. Đứa chị bàn với em rằng nếu nó không bay được thì một hồi người ta đi ngang, người ta đạp nó chết, đứa em nói liền:”Đem nó vô góc cây của bà nội đi chị Mây”. Hai chị em hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng cầm hai cánh bướm đem vô gốc cây thần tài của nội.
Cuộc ” cứu hộ” bây giờ mới thật sự bắt đầu. Đứa em đề nghị đưa đi bệnh viện, đứa chị nói không có bệnh viện cho bướm đâu. Chỉ có bệnh viện cho thú cưng như chó, mèo thôi hà. Đứa em tiu nghỉu rồi hỏi bà rằng con bướm nó ăn cơm không, bà nội lấy cơm cho nó ăn, nó đói rồi; lấy mền cho nó đắp, nó lạnh rồi… Bà nội đành trấn an hai đứa rằng, không sao đâu, hãy để cho nó nghỉ mệt, nó bay không nổi nữa. Rồi khi nào nó khỏe, nó sẽ bay về nơi của nó. “Chị hai” nghe tới đây, chỉ nói liền:”Ừa, phải rồi. Mình cấp cứu cho nó để nó về thế giới riêng của nó đi Phô mai!”. Á trời, chị hai rành vụ này vì chỉ thích coi “Thế giới động vật”. Cuộc cứu hộ bằng” những lời đề nghị ” sôi nổi diễn ra sau đó. Sôi nổi đến độ quên ăn sáng luôn…
Nhìn cánh bướm tả tơi, rách nát, bà nội biết con bướm sẽ chết. Bà định bụng, nếu nó chết, bà sẽ cùng hai cháu tìm chỗ để chôn nó. Để nó được về thế giới riêng của nó. Bà đã nói với “chị hai” lúc chỉ lo sợ con bướm sẽ chết :”Nó mệt quá rồi. Nếu nó không thể chịu đựng được nữa thì hãy để cho nó đi. Nó sẽ sống lại ở một nơi khác. Bởi sự sống không bao giờ bị hủy hoại hoàn toàn con ạ!”. Dĩ nhiên là cô cháu gái không thế hiểu hết cái “triết lý vặt” của bà rồi, nhưng nó lại hỏi :”Vậy nó sống lại ở đâu bà? “. Nó sẽ sống lại ở một nơi nào đó, có thể nơi đó sẽ tốt đẹp hơn so với nơi này của nó. Nét mặt đứa chị giãn ra, tươi tỉnh hơn. Nó nói nhỏ cái gì đó với đứa em trai, rồi hai đứa cười khúc khích…
Con bướm chắc là sẽ chết, nhưng lòng nhân ái từ bài học thực tế sáng nay chắc chắn sẽ nảy nở trong lòng hai đứa trẻ, và nó sẽ được nhân rộng lên. Khi có lòng nhân ái, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn biết bao!
Thế là đủ rồi!
Dã Quỳ (cảm nhận được lòng nhân ái thật đáng trân trọng)