Tôi làm thơ mong tìm được lối thoát
Thoát khỏi lòng mình chĩu nặng ưu tư
Là quẳng gánh lo những điều tư lự
Để lòng mình thoát khỏi cảnh thực hư.
Có những lúc giũ lòng như trốn chạy
Vất vả, gian truân, bế tắc đời thường
Loài thụ tạo chỉ là thân lau sậy
Cơn gió thoảng qua, ngã quỵ bên đường.
Tôi đến với thơ bằng những vết thương
Vết thương đau rướm máu bởi lẽ thường
Đời vô vọng biết tìm đâu chân lý
Nghịch cảnh trần gian thảm họa vô lương.
Tôi tìm về với Đấng Chân, Thiện, Mỹ
Tìm sự bình an, tìm đọc thánh thi
Dùng thi ca trang trải những hạn kỳ
Là cuộc chiến của niềm tin, bóng tối.
Có những lúc nắng ấm lẫn mưa buồn
Sầu dai dẳng hóa thành đợt mưa tuôn
Ngày chuyển đổi mắt thường ra u tối
Con mắt tâm hồn phải được khai quang.
Lời thơ tôi không hào nhoáng cao sang
Mà chắt lọc tìm đến Đấng cội nguồn
Là chủ tể của muôn loài thụ tạo
Mời Ngài vào làm thượng khách hồn tôi.
Tôi âu yếm, tôi khẽ gọi tên Người
Tôi lắng nghe, tôi nở nụ cười tươi
Tôi mãn nguyện còn hơn được vàng mười
Ngài ngự trị dẫn dắt tôi từ đó.
Tôi đã đến với việc làm thơ đạo
Ơn gọi thi ca cứ thế bước vào
Mắt đức tin tự trong tôi sáng tỏ
Để nhận ra dấu chỉ Đấng tối cao.
Tôi viết những vần thơ ca tụng Ngài
Như sứ thần loan báo một bài sai
Bài ca yêu thương cội nguồn sáng tạo
Tạo dựng đất trời bởi một tình yêu.
Hoàng Công Nga