Vợ người hở áo thấy mê
Vợ mình hở áo thấy…ghê cả người…!
Vợ người tươi rói miệng cười
Vợ mình cười phát: đất trời tối thui…!
Vợ người eo gọn, thon đùi
Vợ mình bụng xệ, xương cùi dô ra…!
Vợ người trắng mịn làn da
Vợ mình đen, nhám như là…lưng trâu…!
Vợ người: “anh mỏi ở đâu”…?
Vợ mình: “mỏi mỏi cái đầu nhà ông”…!
Vợ người căng đét bưởi, bòng
Vợ mình như…mướp lòng thòng sớm trưa…!
Vợ người gọi dạ, bảo thưa
Vợ mình hỏi mãi vẫn chưa trả lời…!
Vợ người dọn bữa gọi mời
Vợ mình hở cái lục nồi, vét niêu…!
Vợ người nhìn chỉ muốn…yêu
Vợ mình nhìn muốn…vỡ diều chết tươi…!
Vợ người trên cả tuyệt vời
Vợ mình như thế- chán đời tôi không?
Than ôi- cũng một kiếp chồng
Kẻ sung sướng hưởng, kẻ gồng chịu đau.
Buồn nên tâm sự đôi câu
Mong ai cùng cảnh với nhau hiểu giùm…!
…………………………………………….
Vk phản pháo:
Vợ nào cũng thế mà thôi:
Yêu thương, chăm bẵm nụ cười ắt xinh!
Người ta nào khác vợ mình:
Cớ sao phân biệt cho tình phôi pha?
Cũng từ lam lũ mà ra
Chứ đâu sung sướng như là phu nhân?
Nếu thương- chồng hãy ân cần
Sẻ chia công việc, đỡ đần, cảm thông…
Chồng yêu thì má sẽ hồng
Chồng thương- ăn mặc sẽ không tuềnh toàng..
Đàn ông vì vợ mà sang
Cũng nên lấy đó xếp hàng cho ngay.
Ông chồng sáng xỉn, chiều say
Công to, việc nhỏ một tay vợ nhào
Hỏi rằng vợ sống ra sao
Thời gian đâu để ngọt ngào yêu thương?
Muốn nghe lời ngọt như đường
Muốn cho da trắng, má hường, dáng thon…
Muốn cùng chung bữa ăn ngon
Chồng ơi hãy nhớ làm tròn chức danh!
ST