Mỗi lần nhớ đến Hùng, anh lại chợt nhớ đến hai câu thơ của nhà thơ “say” Vũ Hoàng Chương: “Em ơi! Lửa tắt bình khô rượu, đời vắng em rồi say với ai!!??”.
Mới ngày nào Hùng ra đi chia xa người thân, bạn bè, thế mà thấm thoát đã một năm. Một năm để rồi gió thoảng mây trôi. Một năm để rồi người về chốn thiên thu mịt mờ mây khói, để ta ở lại với nỗi buồn cô quạnh… Một năm rồi, “Lửa tắt bình khô rượu, đời vắng em rồi say với ai!!??”.
Từ ngày Hùng ra đi, để lại khoảng trống vắng cho nhóm thân hữu… Và dường như nhóm thân hữu: Trọng, Kính, Quý, Hương, Quyển, Cảnh, Huy… cũng không có dịp để ngồi lại với nhau, vì mất Hùng là mất người gây sòng, còn ai kết nối nhóm nữa đây hả Hùng!?? Mỗi lần đi qua con đường Đào Doãn Dịch lại nhớ Hùng như nhớ về “chiến khu xưa” một thời anh em chinh chiến sẻ chia vui buồn với nhau.
Nhớ Hùng với nhớ cái giọng “Huế thơn thớt” pha chút tiếng Hà Tĩnh: “Ăn coi chứ cuộc đời vô thường lắm đó! Mộc chặp cái chết đến bất ngờ nào ai hay!”. Vậy mà câu nói đã mặc vào thân phận của Hùng, để: “Chưa tàn canh sao bạn đành bỏ cuộc? Để bóng người in dọc xuống khăn tang”. Câu thơ vô danh trên mạng.
Nhớ cái tính sôi nổi của Hùng có chút “ngoa ngoắt và bạo miệng” khiến ai cũng chịu khuất phục “ngã ngựa”, vì Hùng lý luận khá sắc bén với những ví von rất hợp lý. Nhưng phải nói tầm nhìn của Hùng khá rộng về đạo cũng như đời. Nhiều khi vui chuyện anh em kê Hùng: “Đừng có nổ lắm nghe cha, coi chừng banh xác đó!!”. Được cái ai chọc khuấy, Hùng cũng đều cười xòe vui vẻ không để bụng.
Nhớ cái bình tâm của Hùng… Hùng vẫn thường chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống: vợ bị tai nạn xe hai ba lần. Rồi đến con cái gặp tai ương. Chuyện lật xe trứng ở miền Trung… Chuyện con cái đi du học… Hùng vẫn bình tâm để giải quyết mọi vấn nạn một cách điềm tĩnh ổn thỏa. Nếu phải con người bình thường, có thể điên cái đầu mất. Có lẽ, nhờ Hùng đạo đức để trong niềm tin vào Đức Ki Tô, Hùng đã vượt qua được mọi biến cố thăng trầm cuộc đời.
Nhưng niềm vui lớn nhất của Hùng, phải là người con Trần Chí Thiện bước lên bàn Thánh hiến đời mình cho Chúa. Hùng đã không quản ngại tốn kém, để ngày khấn tạm và Vĩnh khấn, gia đình Hùng đã mời anh chị em, con cháu và bạn bè rôm rã ra tận nhà dòng Thiên An – Huế, để dâng lời cầu nguyện cho cháu được bước lên bàn thánh hiến. Hùng vẫn đùa vui: “Nói chi thì nói, lúc này mình có chết cũng vinh dự được dâng Thánh lễ đồng tế rồi đó!”. Hùng rất nổ lực để tìm cách cho hai cô con gái đi du học ở Canada… Rồi vợ chồng Hùng tần tảo sớm khuya với dịch vụ buôn bán trứng và có trại gà 30 ngàn con… Đó là những thành tựu không hề nhỏ so với mặt bằng Châu Sơn. Thế rồi:
Cung tơ dệt lụa chưa xong – Mà sao định mệnh nỡ lòng cắt ngang.
Quả là một tình bạn tri âm tri kỷ của một Bá Nha và Tử Kỳ. Khi Tử Kỳ chết Bá Nha đã đập đàn khóc thương:
Dao cầm đập nát đau lòng phượng,
Đàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?
Sau này trong các cuộc vui ăn nhậu, dường như men chẳng còn nồng, và tình chẳng còn thắm, bảo sao còn có thể chuốc chén say được kia chứ!! Để rồi như câu thơ Nguyễn Khuyến khóc bạn hiền Dương Khuê “Rượu ngon không có bạn hiền, không mua không phải không tiền không mua”.
Viết về Hùng để nhớ một thời, bạn bè tri kỷ bên nhau… nay còn đâu!! Cho hay, cõi đời vô thường là thế đấy!
Nhớ Hùng, nhân ngày mất 1 năm, đêm 15.04.24 với sự có mặt của 2 người con gái bên Canada và thầy Chí Thiện về tham dự cùng với bà con họ hàng lối xóm và bạn bè thân hữu để cầu nguyện cho linh hồn Phêrô Trần Thế Hùng, sớm về hưởng dung nhan Chúa.
Trăm năm rồi cũng thế thôi
Bỏ buông thanh thản khẩy cười ra đi (Nguyễn Văn Sâm)
Mượn lời thơ của nhà thơ Hư Vô để tưởng nhớ về Hùng:
Thắp nén lòng ta bên bờ hiu quạnh
Hương trầm bay xa lắc cuối nhân gian
Chưa tàn canh sao bạn đành bỏ cuộc?
Để bóng người in dọc xuống khăn tang.
Ta rót hồn ta khô bình, ráo chén
Say một lần để nhớ những lần quên
Chia tay bạn hiền giữa đường nhang khói
Lối đi về đâu còn “Nắng-Châu-Sơn”…
Trong bài thơ là “Nắng-An-Xuyên”
Một người bạn