Điếu văn thay lời tiễn biệt anh lần cuối…
Dòng đời trôi… Mới ngày nào, anh theo cha mẹ di cư vào Nam năm 55, để rồi chỉ vài năm sau, anh phải chịu cái tang đầu đời, cha chết khi tuổi anh mới lên 10,11. Cậu bé Bùi Văn Tiến lớn lên theo tuổi hoa niên, cũng đèn sách “dùi mài kinh sử”, để rồi một ngày theo vận nước loạn lạc, anh đã từ giã bút nghiên đời học trò để theo nghiệp binh đao.
Chiến tranh khói lửa tương tàn…
Nồi da xáo thịt muôn vàn đau thương
Đến một ngày 75, chàng Thiếu úy đã phải giã từ binh nghiệp trong một khúc quanh rất đổi bi tráng của đất nước. Từ đây, anh phải làm thân, “phó thường dân Nam Bộ” để trải đời nhục nhằn tháng năm học tập cải tạo…
Thế mà nay, anh đã 75 năm hành trình đức tin của người Kitô hữu. 75 năm với bao vinh nhục thăng trầm dâu bể của một kiếp người. Nay Chúa Kitô đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời anh… Trong hy vọng, chúng con nguyện xin Chúa nhân từ, sớm đưa linh hồn Gioan Baotixita về hưởng dung nhan vinh phúc trên quê trời.
“Trăm năm còn có gì đâu – Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì“
Anh Tiến thân thương, em xin được đọc điếu văn này thay lời tiễn biệt anh lần cuối…
Trời đông man mác heo may
Nghe như thương khóc phận người anh ơi!
Sáng qua trút thở tàn hơi
Dẫu rằng biết trước kiếp đời khó qua
Mà sao lòng những xót xa
Tin buồn cáo phó lan ra mọi miền
Canada tin dữ báo liền
Nghe tin con cái nỗi niềm xót thương
Vội vàng cấp tốc về nhanh
Kịp khi nhìn mặt để tang cha mình
Cho tròn hiếu đạo phụ thân
Dòng đời một cõi trăm năm nghĩa gì
Nhớ ngày nào… anh một thuở lập thân
Xe than chạy khách nhọc nhằn
Ea Bar phố thị vòng quanh dốc đồi
Nào ngờ xe đổ trúc nhào
Đắng cay cơ cực biết bao nhục nhằn
Sau rồi thay đổi huyện thành
Vợ chồng chung chuyến gian nan đường đời
Khi phong ba, khi bão táp mưa sa…
Nói bao nhiêu cho hết niềm đau tủi hờn…
Nhớ anh hình ảnh ngày nao
Nụ cười thân ái biết bao hiền hòa
Tình thân anh vẫn mặn mà
Dành cho con cháu thiết tha bao tình
Nhớ anh là nhớ cái chân tình
Thương anh là thương cái hữu tình
Hỡi ơi một cõi nhân sinh
75 năm ấy, cũng chỉ là phù vân
Anh về nương bóng Chúa cha nhân từ
Kiếp người gió thoảng mây trôi
Hỡi ôi, thương thay!!!!
Khóc thương anh đau buồn xiết kể
Nhớ thương anh, nhớ lắm anh ôi!!
Thương là thương anh chẳng nói một lời phân ly
Khóc anh là khóc vì sự đời quá mau.
Biết bao giờ gặp lại anh nữa đây, anh ơi!
Thương lắm! Thương lắm anh ơi
Lệnh truyền đành chịu, mệnh trời đành thua.
Hết rồi! khi nắng khi mưa.
Hết rồi cõi tạm sớm trưa đi về
Cúi đầu vĩnh biệt anh ơi.
Giọt sầu gửi lại ngàn đời nhớ thương…
Vĩnh biệt anh…Chúc anh ra đi bình an!!
Một người em thân thương