Xót thương con, nằm một mình cô quạnh
Ở miền xa nơi đất khách quê người
Nơi quê nhà mẹ cha sầu héo rủ
Ngắm nhìn con qua hình ảnh nhạt mờ
Con nằm đó chỉ một mình bơ vơ
Không vòng hoa cũng chẳng người thân thích
Ngắm nhìn con trời xanh còn nhỏ Lệ
Huống mẹ cha đau nát hết lòng ra
Ở bên đó có lạnh lắm không con
Ngày con đi mong chữ hiếu làm tròn
Ước Vĩnh quý hẹn ngày về bái tổ
Nhưng mơ ước mãi mãi là ước mơ
Khi ngưỡng Cửa cuộc đời đang hé mở
Đã đóng sập một cách quá phũ phàng
Như hoa kia vừa đang Kỳ hé nụ
Ai ngắt đi không một chút bận lòng
Ôi cuộc đời vướng vào phận Long đong
Chí chưa thỏa cũng đã xong một kiếp
Ôi cuộc đời cũng chỉ vì chữ nghiệp
Mà lao đao lận đận ở xứ người
Để giờ này con nằm lại nơi đây
Nơi phòng vắng trong hòm lạnh cài Hoa
Để mẹ cha, nuốt đắng cay lệ nhòa
Về đi con ,về với miền quê mẹ
Để mẹ ấp, cha ủ ấm cho con
Để được ngắm nhìn con một lần cuối
Đứa con yêu mẹ rứt ruột sinh ra
Bao ngày tháng mẹ chăm bẵm nuôi nấng
Ước mong con được khôn lớn nên người
Cho mẹ cha nở nụ cười viên mãn
Nhưng than ôi chữ ngờ ai học hết
Xưa mộng lành ,nay hóa thành mộng dữ
Nơi đất khách con nằm yên lặng lẽ
Khép đời mình mãi mãi tuổi hai ba
Ở quê nhà mẹ cha hoài ngóng đợi
Trời xứ Châu, Phủ trắng một màu tang
Thôi con ơi về với mẹ lần cuối
Mẹ ơi con về, nhưng mẹ chẳng vui
Vì con về trong hòm gỗ cài hoa
Trên chiếc xe Sơn đúng màu tang trắng
Đón chờ con giọt lệ đắng trên môi
Tiếng khóc nghẹn Hy ơi là Hy ơi!
Tuân Châu