Nỗi niềm…

Nỗi niềm….

Thu tàn nhường lối Đông qua

Lá vàng gió thổi lìa xa cội già

Dương trần một thoáng xót xa

Nhớ về tiên tổ mắt nhòa lệ cay

Rưng rưng con đứng chắp tay

Cuộn tình trong khói hương bay theo dòng

Một đời thôi thế cũng xong

Yên vui an nghỉ hòa trong đất trời

Nơi miền đất thánh gọi mời

Cộng đoàn dân Chúa hiệp lời nguyện xin

Âm dương chung một niềm tin

Kiếp người giòn mỏng cậy xin quan phòng

Tâm con luôn mãi hoài mong

Mang niềm riêng nhớ ngóng trông mỏi mòn

Quanh ta ai mất ai còn

Sinh ly tử biệt vòng tròn tạo thiên

Người đi về với viễn miên

Thoát thân cát bụi quy thiên về trời

An nhàn hưởng phúc trọn đời

Chiều đông ta ngước trông trời hoàng hôn

Vi vu tiếng gió gọi hồn

Mây buông thật thấp âm hồn mờ trôi

Buồn thương nhớ mãi không thôi

Người nằm dưới mộ một thời bên ta

Tháng 11 viếng mộ ông bà

Hoa vàng rực rỡ lời ca rộn ràng

Đông về lòng bỗng xốn sang

Linh hồn các đẳng nặng mang bên lòng

Lời kinh vang vọng thinh không

Xứ Châu Núi Ngọc một lòng cầu mong

Mây trời gió lộng mênh mông

Dòng sông ly biệt đôi đường âm dương

Con đường chính lộ mến thương

Lối vào đất thánh đưa đường người thân

Bó hoa chưng trước mộ phần

Tỏ lòng hiếu kính vạn lần nhớ thương

Trần Gian một cõi vô thường

Người đi kẻ ở đôi đường phân Ly

Ai ơi buồn mãi làm chi

Ra đi cũng chính trở về bên Cha

Đời người Như Bản tình ca

Dâng lên Thiên Chúa bao la nghìn trùng

 Tuan Chau

Check Also

Tự tình khúc một loài hoa!!!

                              …

Về đi con!!!

Xót thương con, nằm một mình cô quạnh Ở miền xa nơi đất khách quê …