Mưa và nỗi nhớ!
Mùa đông mưa lạnh xứ người !
Hắt hiu nỗi nhớ quê nhà khôn nguôi!
Nhớ giàn mướp mới ra hoa,
Vườn cà sai quả mồng tơi xanh rì
Nhớ ai nhớ cả đường đi,
Mỗi khi đông đến lệ sầu tràn mi!
Mấy hôm nay ở đây Sactô mưa gió u hoài! Trời nhớ thương ai mưa mãi mưa hoài , giọt vắn giọt dài! Gió cảm thông nỗi nhớ của trời đem mưa lên ngàn qua núi xuống nguồn hầu mang tin yêu thương cho trời bớt nhỏ lệ!
Mấy hôm khô ráo bà già này còn đi đó đây cho khuây khỏa, gặp bạn bè nói dăm ba câu chuyện cho quên tháng ngày! Mấy hôm nay ngồi nhà hết nấu ăn, móc áo, Đan khăn riết rồi chán! Nhìn cỏ cây run rẩy theo gió, hoa nhạt nhoà hương sắc lòng tôi man mác nỗi buồn nhớ về quê cũ dấu yêu.
Chiều qua có người bạn tặng hũ cà pháo, nhìn những quả cà nho nhỏ trắng tinh lại nhớ vườn cà ba tôi trồng, hoa cà vừa hé nhuỵ màu tim tím pha sắc trắng, vàng thật đẹp, mưa thuận gió hoà vườn cà trĩu quả. Hôm kia lúc qua chợ chiều mua bó mồng tơi về nấu canh tôm, đầu óc lãng đãng nhớ những bụi mồng tơi tươi tốt ba tôi trồng cuối vườn!
Nhớ tháng ngày qua lúc tuổi thơ ngây ở với song thân thật hạnh phúc . Tuổi thần tiên chỉ biết ăn rồi đùa nghịch cùng bạn bè, tuổi mộng mơ nhìn đời bằng lăng kính màu hồng, vào đời bằng tất cả chân tình không gian dối lọc lừa, bởi được hấp thụ một nền giáo dục nhân văn. Chiều qua nghe lại bài ca cũ: Nửa hồn thương đau, anh ở đâu? Em ở đâu? Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu!!! Lòng tôi nghẹn ngào nhớ về năm ấy phố vắng chiều xưa một lần gặp gỡ ! Tuổi vào đời rung động bóng hình ai oai hùng trong bộ đồ bay, anh đến bên tôi hỏi thăm đường ra phi trường L 19, vì anh biệt phái từ Nha Trang lên đây ( Ban Mê Thuột) nên không rành? Chỉ đường rồi sao lưu luyến gì? Anh chẵng rời chân? Để trong tôi bao lưu luyến đầy vơi! Chia tay nhau biết bao điều muốn nói, anh hẹn ước tuần sau mình gặp lại, em thẹn thùng mơ ước chuyện tương lai?
Anh chinh chiến mấy lần đi trở lại !!
Để em buồn! Mắt vướng lệ sầu bi!
Rồi anh đi… đất mẹ ghi danh!!!
Để mình em lưu luyến mộng ngày xanh!
Mùa đông năm nay lạnh quá ! Nhớ tới mùa đông xưa năm 79 tôi ra miền Bắc thăm chồng! Xin giấy đi đường mất 2 chỉ vàng mới cầm được tờ giấy bằng bàn tay màu vàng khè có con dấu đỏ đóng ngược! Ra tới Hà Nội vào đúng đêm Noell ! sau một chuyến xe lửa dài ba đêm hai ngày. Sáng hôm sau ra ga Hàng Cỏ mua vé xe lên ga Ấm Thượng rồi đi đò qua Bến Ngọc mới tới nơi chồng tôi tù tội gọi Vĩnh Phú Tân Lập. Không nhớ rõ ông chồng tôi ở k2 hay k5 gì đó, cái rét cắt da thịt mà mấy người tù cải tạo phong phanh quần áo đơn sơ lòi cả da tím tái.
Tôi gặp chồng mà nước mắt trào tuôn trước mặt tôi là ông già đầu bạc phơ hom hem, răng rụng gần hết, tôi chỉ biết khóc thôi! Anh nhìn tôi cũng không giấu được nỗi xúc động, vì lúc đó tôi mới ba mươi tuổi mà hao gầy như bà lão 50 !!! Gặp nhau chỉ được 15 phút vì tụi cán bộ nói ông chồng tôi hay phát biểu linh tinh học tập không tốt ?! Sau những tháng ngày sum họp bên gia đình vào một đêm mùa đông xưa anh đã bỏ lại mẹ con em một mình lãng du vào chốn thiên thu!!!
Nhìn hàng cây trút lá cành xơ xác buồn lại nhớ tới phận mình mà nghe lệ ướt mi! Lúc gia đình còn sum vầy lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ, sáng thức dậy lo cơm nước cho chông, cho con cái đi học, trưa chiều tất bật chuyện chợ búa nhà cửa quần áo cho cả nhà, dù có vất vả nhưng nhìn con lớn khôn tùng ngày là niềm vui , là động lực quên hết muộn phiền, con lớn khôn theo năm tháng nỗi lo toan cũng lớn dần, khi con vào đời lòng mẹ luôn nguyện cầu ơn trên che chở giữ gìn con cái mọi nơi mọi lúc, con hạnh phúc mẹ an tâm sung sướng con khổ đau lòng mẹ tan nát rối bời!
Bây giờ con cái trưởng thành có cuộc sống riêng, thân xác mẹ hao gầy xơ xác theo thời gian, vẫn biết sinh. Lão, bệnh, Tử là luật tạo hoá đã an bài!
Đêm vào khuya, mưa vẫn tí tách từng giọt buồn! Như đồng cảm với nỗi buồn xa xứ và niềm nhớ ngày tháng cũ của tôi?!
Quê hương ngày xưa nay đâu còn nữa ! Một quê hương dấu yêu muôn điều tốt đẹp giờ chỉ còn trong ký ức mà thôi !!! Xin trời thôi mưa chiếu ánh sáng công lý và thổi cơn gió lành xua tan mọi bóng tối, tội ác trên quê huong thân yêu của con !
Nguyễn Kim Yến (Mỹ)