Tâm sự với mẹ
tienducchauson
04/12/2017
Diễn Đàn Bạn Đọc
470 Views
Đêm nay con thức với mẹ, không phải để chuyện trò với thức với mẹ trong bệnh viện! Khoa Nội Tổng Hợp Bệnh Viện Tỉnh Đăk Lăk! Con mới thấu hiểu hết nổi đau khổ thể xác của bệnh tật hành hạ mẹ từng giây – từng phút! Cơn bệnh Tiểu Đường bao năm của mẹ, nay đã biến chứng sang Lục Phủ, Ngũ Tạng. Đặc biệt là đã ăn mòn buồng phổi của mẹ , mà giờ này tuổi già, sức yếu mẹ không còn chút sinh lực để chống chọi từng cơn đau, cơn ngộp! Con nhìn mẹ đau đớn – quằn quại trong từng tư thế mẹ hòng mong được có tư thế nào dễ Thở hơn , đở mệt hơn!
Lúc đó con ước gì! Con thở dùm mẹ! Con gánh dùm mẹ cơn đau! Con đủ sức lực để dìu mẹ trong từng tư thế! Đủ nhẫn nãi vượt qua cơn buồn ngủ để thức Trắng cùng mẹ ! Lâu lâu mẹ lại hỏi con trong đêm khuya (Mấy giờ rồi Ngọc?) ! Con biết mẹ không còn khái niệm thời gian để làm gì? Có lẽ mẹ mong đêm chóng qua để mẹ được nhìn thấy ( Thiên thần áo trắng của mẹ ) là những Bác Sĩ & các cô Điều Dưỡng để mẹ an tâm hơn , khi họ đặt ống nghe nhịp Tim – nhịp Thở & đo Huyết Áp rồi vổ về – an ủi – động viên mẹ !
Rồi mẹ lại hỏi ( Gần hết chai nước Biển chưa Ngọc ? ) ! Mẹ hỏi để mong tiếp tục chuyền chai khác hòng mong cơn ,gộp của mẹ chóng qua ! Mẹ ơi ! Con hiểu hết ! Nhưng con nào có giúp gì được cho mẹ khi cơn mệt hành hạ mẹ ! Mẹ ơi ! Con xin mượn một bài ca dao mà con đã thuộc lòng từ khi con học lớp ba để tri ân ơn trời biển của mẹ ! :
Mẹ ơi trên cõi đời này
Con yêu quý nhất bàn tay mẹ hiền
Chính bàn tay mẹ tay Tiên
Bồng con suốt mấy năm liền mẹ ơi
Vuốt ve con lúc trở trời
Lo cơm , sắm áo , đồ chơi , đồ dùng
Biển trời cao rộng mênh mông
Ơn bàn tay mẹ vô cùng lớn lao !
Mẹ ơi !
Vậy mà ! Bàn tay vĩ đại ấy , giờ này trơ xương như que củi, bầm nát vì bao lần bể ven. Con nhìn bàn tay mẹ mà thương mẹ ơi. Công Sinh thành – Dưỡng dục con chưa trọn một ngày đền đáp ! Mẹ chắt chiu , mưa nắng , dãi dầm cho con ăn học thì đùng một cái năm 18 tuổi con theo chồng xa quê ! Để lại cho mẹ một đàn em và cha yếu vì chiến tranh ! Mẹ lại thân cò lặn lội nuôi các em ăn học và rồi các em cũng theo tiếng gọi con Tim cũng xa mẹ để theo chồng ! Thương mẹ nuôi một đàn con gái sau bao năm ăn học rồi cũng bỏ mẹ một mình đơn độc giữa dòng đời! Nay mẹ bệnh tật là dư âm của những ngày tháng vất vả đó , phải không mẹ !
Nay các con mẹ có cơ hội báo đáp thì bệnh tình của mẹ có ăn uống được gì nữa đâu ! Bệnh Tiểu Đường là kiêng hết mà ! Phải không mẹ ! Quần áo đẹp mẹ cũng không có cơ hội mặc nữa là ! Thức với mẹ thì ngày được ngày mất, vì các con của mẹ cũng còn nhiều gánh nặng của nợ đời ! Mẹ ơi ! Đêm nay con nhìn mẹ thoi thóp trên giường bệnh trong từng cơn đau ! Nước mắt con tuôn dài trong đêm vắng tại bệnh viện khi mọi người đã im ắng trừ mẹ với con ! Mẹ ơi ! Con tự nhủ lòng ! Phải thật kiên nhẫn để chăm sóc mẹ thật tận tình ! Thức trắng cùng mẹ không được phàn nàn ! Không được kể lể công ơn và chịu khó khi mẹ khó chịu với con ! Không được rầy la khi mẹ trở tính ! Liệu con có thực hiện được không mẹ ơi ! Con muốn hứa với mẹ rằng ? Mẹ ơi ! Con làm được ! Con sẽ cố gắng hết sức con có thể , để an ủi – vo về – yêu thương mẹ nhiều hơn ! Đền đáp lại những ngày tháng cũ xa xưa chưa tròn với mẹ !
Mẹ ơi ! Con yêu mẹ ! Thương mẹ vô cùng ! Con bất hiếu của mẹ !
Ngọc con gái thứ ba của mẹ !
Bích Ngọc