MÙA XUÂN MÂY BAY
tienducchauson
17/06/2015
Lều Thơ - Quán Văn
77 Views
MÙA XUÂN MÂY BAY
Tưởng nhớ Nguyên Hồng
Muôn kiếp phai tàn
Một cõi hư không
Thân thủ gian nan
Vạn thế bềnh bồng
Nhớ xưa:
Sóng gió đò đưa, bác với tôi bỗng dưng thành tri kỷ
Ba đào trao đổi, tôi và bác không ngờ dễ cảm thông
Từ đó phúc họa cùng chia
Đến nay may rủi đều cộng
Lên voi le lói vàng mắt sau trầy trật xới xáo
Xuống chó tiu nghỉu bù đầu trên túng quẩn chất chồng
Cuộc sống khó nhai, tôi thường tính toán theo kiểu Bào Thúc
Sự đời cố nuốt, bác cứ xuề xòa như cách Quản Trọng
Sinh lầm thế kỷ, tôi ì xèo bất nhẫn
Sống lẫn thời đại, bác vui vẻ hài lòng
Văn hay chữ đẹp, bác phát ngôn lưu loát
Thơ bèo phú bụi, tôi nói năng lọng ngọng
Bò qué trơ xương, bác cày bừa dưới ruộng
Cuốc mẻ lòi đời, tôi mổ tỉa trên đồng
Đổ mồ hôi sôi nước mắt, bác chắp tay vái dài hiện thực
Nếm gian lao trào máu họng, tôi cúi đầu khấn lạy viễn vông
Khoai cháy đen nồi, nhai một miếng, tôi lăn đùng ra chiếu
Chè chát xanh ly, tợp ba hớp, bác cười khì trên võng
Giàu sang vốn đã hết phần, bác nói sống ra sao chẳng được
Hàn vi có sẵn mấy vai, tôi bảo chết thế nào cũng xong
Thế thái đa đoan, tôi nào muốn ngứa miệng khinh chê
Nhân tình bạc bẽo, bác không ưa ngoác mồm chửi đổng
Ngứa miệng đôi khi méo mồm
Ngoác mồm nhiều lúc viêm họng
Ước gì ngày tháng thư thái tiêu dao
Được là sớm tối thanh thản lòng vòng
Chao ôi:
Nhân sinh là thế đấy, thua cả chim trời cái tổ
Nghĩa sự đều nơi đây, hơn mỗi bò rừng chút tông
Lội ngày lội đêm, gom góp lưng lửng nồi cơm vất vả
Cày năm cày tháng, ky cóp vơi đầy hũ gạo long đong
Sinh già ngoắc ngoải, bình sinh nào kẻ muốn
Bệnh tử lừ đừ, cơ sự mấy ai mong
Thời thế muôn sự cà kê
Thế thời một đám lêu lổng
Bác sinh nhằm tuổi rắn
Tôi đẻ trúng năm rồng
Gặp thời đại hạn, rắn lờ đờ như giun lạc chợ
Đúng buổi phong ba, rồng luẩn quẩn thành trùn trôi sông
Nguyện vọng bác thường mơ ảo
Hoài bão tôi đều kê khống
Trần ai một phút huy hoàng sao ít mật
Dương thế trăm năm cà gật nỡ lắm chông
Tiền hết gạo không, ba hồi bác chạy cong đuôi
Nước xa lửa gần, mấy lần tôi té chỏng gọng
Một đời lãng tử, tôi vẫn đang là chú
Trọn kiếp hào hoa, bác đã được làm ông
Chú lang thang trên hành trình phi nghĩa, những mong khám phá
Bác tà tà theo đại lộ vô vi, chỉ muốn thong dong
Rủ tôi đi phố mua sách báo, ví bác không có lấy nửa xu
Mời bác ra tỉnh uống cà phê, túi tôi chẳng vét ra một đồng
Mùa màng thất bát, bác vẫn e có ngày ở lỗ
Thời vụ tiêu điều, tôi cũng sợ đến hồi ăn lông
Bảy tám miệng cơm, lúa còn một giạ
Trăm ngã chi tiêu, mía được mấy vồng
Chỉ thấy cái nghèo giống như đám bụi đất đỏ
Dẫu biết cú giàu khác chi mớ bọt xà bông
Thế giới giờ đã thành căn nhà thiếu nóc che
Đời người nay cũng như chiếc thuyền đầy lỗ hổng
Sướng khổ vui buồn rồi cũng qua như mây trong gió
Phú bần tôn ti thì vẫn chôn theo mạ ngoài đồng
Dù tính phi nhân vẫn không thể nào xóa bỏ
Thì đạo làm người cứ phải làm sao vun trồng
Kiên nhẫn cuộc cờ đi chưa hết
Gắng gượng tuồng đời đóng cho xong
Đến nay:
Người loay hoay ở lại phàm trần, tàn lực chiến đấu
Kẻ thênh thang bước vào tiên cảnh, thoải mái chạy rông
Kể chi một thời ra đi tay trắng
Sá gì mấy thuở quay về chân không
Bác nằm ngáy nhẹ nhàng nhắm mắt thăng hoa
Tôi đứng im lạ lùng ngây người như phỗng
Trăm nẻo hạ giới phải lách qua cửa khép chật hẹp
Một lối thiên đường cứ xông vào cổng mở mênh mông
Lòng người phân lô đủ thứ sít sao
Lượng trời bao dung một cõi rất rộng
Tôi còn tục lụy cố thủ quanh mâm
Bác có linh thiêng hãy về trong mộng
Vô biên xin là cứu cánh
Hữu thể mong được thoát còng
Phúc lành con cháu
Hồng ân cha ông!
STROUMP