MỘT MỐI TINH TRONG SÁNG
tienducchauson
23/04/2015
Lều Thơ - Quán Văn
131 Views
MỘT MỐI TINH TRONG SÁNG.
Hồi ấy, chàng khoảng chừng hai lăm. Chàng gia nhập binh chủng mũ nâu,một thứ lính dữ dằn mà nhiều người e dè. Nhưng bản thân chàng thì hiền khô. Còn nàng mới mười bảy,mười tám gì đó và là nữ sinh của một trường trung học danh tiếng của Thủ Đô Chàng gặp nàng trong một dịp về nghỉ phép, một ngày đầu xuân nào đó, tại nhà anh rể nàng.
Từ dạo đó hai người quen nhau. Quen nhau một cách rất bình thường và tự nhiên. Không hoa lá cành. Không màu mè tán tỉnh. Chỉ là thấy hợp nhau trong cách nói chuyện, trong những trao đổi đời thường. Chỉ là muốn kể cho nhau nghe những kỷ niệm riêng tư vui nhộn của mỗi người. Chàng muốn, qua nàng ,tìm lại một chút hoa mộng của tuổi học trò mà chàng đã đánh mất vì những hệ lụy cuộc đời.Còn nàng,tò mò muốn tìm cái cảm giác dữ dội của cuộc sống nơi biên cương xa xôi như một cái mốt của các em gái hậu phương lúc bấy giờ. Cũng có những lần rủ nhau đi ăn kem hoặc uống café hay xem một bộ phim đang nổi tiếng nào đó. Nhưng tất cả đều trong lễ nghĩa và luôn luôn dưới sự giám sát của vợ chồng chị nàng .
Chỉ có thế. Rồi thôi. Hết phép chàng trở về đơn vị. Trả lại nàng với trường học,với đèn sách và với cuộc sống hồn nhiên thơ mộng. Chia tay nhau cả hai không hề bịn rịn hay lả chả nước mắt tuôn rơi.Bởi, những ngày qua chỉ là một cơn gió thoảng hanh hao trong đời thôi mà.
Về lại đơn vị chàng miệt mài với những cuộc hành quân kéo dài lê thê. Chàng tham gia hết trận đánh nầy đến những cuộc chiến đấu khác. Chàng thích thú với cuộc sống có nhiều đổi thay rày đây,mai đó. Tuy trong thâm tâm chàng chẳng thích gì cuộc chiến nồi da xáo thịt này nhưng chàng vốn mang trong mình chí làm trai dặm nghìn da ngựa nên đôi lúc cũng muốn tung hoành cho phỉ chí.
Chàng rất ít nhớ đến nàng. Thi thoảng nếu có nhớ đến, chàng dành ít phút im ắng mường tượng đến hình ảnh nhí nhảnh yêu đời của nàng rồi thích thú cười thầm một mình tự nhủ: “Đợi đến kỳ nghỉ phép lần tới sẽ dành cho nàng nhiều thì giờ hơn”.
Ở hậu phương,nàng được trả về với cuộc sống thảnh thơi vô tư lự.Ngoài những thú vui trong học tập nàng thường hay dung dăng dung dẻ cùng dạo phố với bạn bè trong những buổi chiều khi những tia nắng quái đã bắt đầu mệt nhoài chạy trốn trên các ngôi nhà cao tầng. Và điều thích thú nhất của nàng là cùng chúng bạn khiêu vũ trong những dịp lễ hội hay trong các buổi tiệc tùng của các nhóm bạn trẻ. Về cái món khiêu vũ này,không hiểu sao, nàng có năng khiếu lạ lùng. Đôi chân dài và thân hình thon thả của nàng, hình như trời sinh ra để nhảy nhót, để khiêu vũ vậy. Hễ mỗi lần nàng nhập cuộc là như lên đồng và những lần như thế đám bạn bè và quan khách đều lác mắt xê ra xem nàng biểu diễn. Nhưng , như thế không có nghĩa là nàng sa đà vào chốn ăn chơi sa đọa trong chốn vũ trường dangcing đâu nhé. Nàng xem khiêu vũ như một môn thể thao, một niềm đam mê văn minh hợp thời để cho thân thể khỏe mạnh và vóc dáng ngày càng thon thả mà thôi. Vả lại, nàng cũng tự cho phép mình lâu lâu tham gia một lần, còn lại nàng phải lo lắng học hành nữa chứ. Đúng là nàng đang tuổi chơi nhởi ăn học mà . Cho nên những điều nàng làm đều rất hợp lý.
Ngày tháng qua mau, cứ mỗi dịp phép, chàng lại tìm về thăm nàng. Nhưng không phải lần nào chàng cũng về ngay với nàng đâu nhé. Bởi, có khi chàng bù khú với bạn bè mãi đâu đâu, đợi đến lúc gần hết phép chàng mới tìm nàng. Những lúc như thế chàng đền nàng bằng một bó hoa hay một món quà mà chàng biết nàng rất thích. Chàng chỉ cười cười chứ không xin lỗi. Chàng bảo xin lỗi là giả dối. Nàng cũng không trách cứ gì,chỉ nheo nheo mắt ra chiều thông cảm. Có điều khi gặp lại nhau cả hai rất vui vẻ,cởi mở và tận tình với nhau. Họ dành hết thời giờ còn lại cho nhau bằng những cuộc dạo chơi,tung tẩy khắp trời Sàigòn. Họ cũng đi qua con đường Duy Tân có cây dài bóng mát như nhạc Phạm Duy đã mô tả. Họ cũng uống ly chanh đường nhưng họ không hề uống môi em ngọt. Chàng thề là chàng nói thật. Nàng cũng thề là chàng nói thật. Đúng vậy, mối tình cảm của họ hoàn toàn trong sáng
Và mối tình cảm êm đềm trong sáng đó kéo dài cho đến lúc đất nước không còn chia phôi. Tuy đất nước không còn chia phôi nhưng chàng và nàng lại đang chia phôi, bởi sau đó họ đã thất lạc nhau một quãng thời gian khá dài.
Mãi đến vài năm sau đó, chàng và nàng đã gặp lại nhau nhưng hoàn cảnh bây giờ đã đổi khác. Cuộc sống đã không còn như xưa nữa. Những kỷ niệm lãng mạn đã lùi sâu vào dĩ vãng, may ra chỉ còn có trong cổ tích nữa mà thôi.
Rồi mỗi người ai có phận nấy, không chia tay mà vẫn chia xa. Chia xa một cách nhẹ nhàng không gợn một chút lăn tăn.Mỗi người đều có một gia đình, một mối duyên tình riêmg. Họ chúc mừng hạnh phúc cho nhau đầy chân tình nhưng vẫn giữ trong nhau mối hảo cảm thân thương ngày nào.
Thỉnh thoảng gặp nhau, họ vẫn vồn vã mừng vui và dành cho nhau những lời có cánh. Họ vẫn gọi nhau là cố nhân nhưng đặc biệt không bao giờ nhắc đến chuyện ngày xưa nữa. Họ không muốn chuyện ngày xưa làm ảnh hưởng chuyện ngày nay. Họ trân trọng hạnh phúc của nhau.
Mối thân tình của chàng và nàng vẫn kéo dài mãi. Sau này, khi các con cái lập gia đình họ vẫn mời nhau đến uống chén rượu chúc mừng nhau.Thực ra, họ cũng không định nghĩa được mối thâm tình họ dành cho nhau ở mức độ nào? Yêu nhau đắm say ư?Không phải,họ nào có đắm say nhau đâu. Hay là một tình bạn? Cũng không phải, làm gì có một tình bạn khác phái. Một vài bạn bè cũng chia sẻ sao lại có một tình cảm “ nửa chừng xuân” như thế? Trong lúc chàng đang lúng túng cho một câu trả lời đúng nghĩa thì nàng mau mắn: vậy mới đẹp. Nàng tiếp: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.Đời mất vui khi đã vẹn câu thề. Nàng là như thế đó,rất nhanh nhẹn và cũng rất thoáng trong suy nghĩ. Rồi trong một lúc cao hứng nào đó, nàng hát nho nhỏ: Tóc mai sợi ngắn, sợi dài.Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm. Chàng đính chính: thương hoài …ít năm thôi, nhiều quá người ta bảo mình xạo. Và cả hai cùng cười vui vẻ
Cuộc đời cứ trôi, mãi trôi…
Lúc này thì chàng không còn là chàng nữa,nàng cũng không còn là nàng nữa. Chỉ còn là hai ông bà già.Rồi một ngày nào đó,cả hai đều móm mém nói chẳng nên lời, nêu cứ xưng hô chàng và nàng con cháu sẽ cười chết.
TRỌNG THI.