Tuyệt vọng!!!
tienducchauson
16/11/2014
Lều Thơ - Quán Văn
103 Views
Tuyệt vọng!!!
Hàng năm, cứ đến tháng linh hồn, lại có một bà nhà giàu đến ngọn đồi này thắp hương…
***
Cả cái thành phố này, từ báo chí đến các cơ quan công quyền và mọi người dân, ai cũng hết lòng ca ngợi tài năng và công đức của bà Mai Lan. Tài năng thì đã quá rõ rồi. Một mình bà vực dậy cái công ty xuất nhập khẩu đang bị phá sản, để 15 năm nay, công ty bà ăn nên làm ra với mức nhập siêu phi mã, có tiếng tăm chẳng những trong nước và nước ngoài…Công đức của bà thì lại càng rõ hơn, khi những cơ sở từ thiện sờ sờ trước mắt: Viện dưỡng lão, Quán cơm bình dân từ thiện cho người lao động nghèo, Nhà khuyết tật cho những kẻ bất hạnh, CLB cho những người lang thang cơ nhỡ…Đó là chưa nói đến những chi phí tài trợ cho cho đội bóng TP hàng chục tỷ đồng mỗi năm…
Ai cũng nghĩ, cuộc đời bà sẽ “nợ tang bồng trắng trắng vỗ tay reo…” vào tuổi lục thập. Nhưng cõi lòng của bà Mai Lan lại luôn dằn vặt, luôn cay rứt…khiến cho tâm hồn bà không khi nào yên ổn trong tuổi già.
***
Một ngày nọ, bà Mai Lan cầm trên tay tờ giấy…Bà thoáng chút bàng hoàng. Bà không ngờ, bức tâm thư này mình đã bỏ quên trong ngăn kéo 5 năm nay…
Là một nữ doanh nghiệp trong vai trò Tổng Giám Đốc của một công ty xuất nhập khẩu đang ăn nên làm ra, nên công việc bù đầu rối óc hằng ngày là khó tránh khỏi. Nhưng bà tự trách mình: tại sao lại bỏ quên được một bức tâm thư này được kia chứ! Và khi bà đọc đến hai chữ làng Kim Sơn thì bà giật thót lên…giục giã tài xế đánh xe đi gấp!
***
Ngày đó, bà không ngờ mình lại nhận vào công ty một người bảo vệ mà không biết gốc gác, và cũng chẳng có người giới thiệu bảo lãnh như thông lệ công ty. Nhưng vì thấy hoàn cảnh neo đơn, lại nuôi chị tàn tật thì tội nghiệp. Vả lại, qua thử nghiệm công việc, thấy hắn rất chân chất mộc mạc, lại rất nhiệt tình trong công việc…nên bà khá yên tâm.
5 năm sau, khi xẩy ra vụ cháy nhà kho, lại đúng ca trực của hắn, khiến bà hối tiếc khi nhận lầm hắn vào làm. Nhưng rồi hắn cũng bị truy tố lãnh 4 năm tù giam, khiến bà cũng vơi bớt sự hối tiếc.
***
Con đường đến làng Kim Sơn bà chẳng còn lạ lẫm gì, vì ngày xưa…bà đã từng có lần đến đây. Bây giờ trở lại, con đường này cho bà nhiều cảm xúc buồn vui lẫn lộn…
***
Nắng chiều nhạt nhoà trên đồi thông, gió vi vu thổi càng làm cái lạnh của chiều đông hôm đó càng thêm giá rét. Con đường khúc co, lượn mấy vòng dưới chân đồi, rồi dẫn lên một rẻo cao, mà ở đó, tầm nhìn xuống một dòng sông uốn khúc quanh đồi, chở mây chiều lờ lững trôi. Và bên kia, một thôn nghèo lác đác những mái nhà tranh tiêu điều, bên những làn khói chiều lãng đãng bay lên…
***
Câu chuyện cháy nhà kho, 3 năm sau hé lộ, vì một nhân viên bị đuổi việc một cách oan ức, đã tố cáo phe cánh của bộ phận kinh tài, tẩu tán kho hàng và việc đốt cháy kho hàng chỉ là cách phi tang chưng cứ, chứ không phải lý do chập điện cháy nhà kho như báo cáo…Lẽ ra, người bảo vệ đó, phải được minh oan, để trả lại danh dự và ra tù sớm hơn…Lại thêm một sự quên sót tai hại…
***
Chiều đó, một người thiếu nữ thả tóc rối bời, đi lại thất thểu với vẻ mặt thờ thẩn trên đồi…Ánh nắng chiều sắp tắt trên ngọn đồi, thì bỗng đâu cô gái…
Có tiếng kêu ơi ới từ xa liên hồi:
– Cô ơi cô! Cô ơi cô!
Tiếng kêu thất thảnh đã làm cô gái giật mình quay lại. Đúng lúc thằng bé chạy hớt ha hớt hãi lại gần…Nó nói trong tiếng thở hỗn hển:
– Cô tuyệt vọng điều gì, sao lại nhảy xuống sông tự vẫn?
Cô gái mắt đờ đẫn tuyệt vọng:
– Thất tình!
– Tưởng chuyện gì ghê gớm lắm! Chứ thất tình! Chuyện nhỏ.
Thằng bé nắm lấy tay cô gái rồi nói:
– Nếu tuyệt vọng để nhảy, thì chính em mới là người đáng phải nhảy hơn cô mới phải. Cô có cha mẹ yêu thương, còn em, cha mẹ chết trong trận lũ trên dòng sông này mùa mưa vừa rồi. Nhìn cô ăn mặc, và chiếc xe vepa sang trọng này, cũng cho thấy cô thuộc giới thượng lưu giàu sang. Còn em, cơm ăn chẳng đủ no, áo chẳng đủ ấm, mỗi ngày chỉ mò cua bắt cá trên sông không đủ nuôi sống…Cô còn quá trẻ, tương lai mở ra phía trước xán lạn. Còn thân phận em, tương lai phía trước mịt mờ… Cô có nhan sắc xinh đẹp, người này không yêu thì còn cả khối đàn ông chứ có phải trên trần gian chỉ một cái người kia đâu, sao cô lại dại dột thế! Còn em, hoàn cảnh bi đát đã thế, lại còn phải nuôi một người chị tàn tật điên loạn. Nếu cô không tin, hãy cùng về nhà em, để thấy, hoàn cảnh của cô chẳng có gì đáng tuyệt vọng!
***
Người tài xế dừng xe chân đồi, rồi men theo bà Mai Lan đi qua một lối nhỏ khúc co, để tới một mái nhà tranh tồi tàn. Bà Mai Lan chợt reo lên: «Căn nhà đây rồi! ». Nhưng, hình như căn nhà đã bỏ trống đâu cả mấy năm nay. Chiếc chõng tre ngày nào cô bé tàn tật ngồi, vẫn còn đó…Ngôi nhà vốn đã tiêu điều, bây giờ vô chủ đã xiêu vẹo, trông càng thảm hại hơn.
***
Bà Mai Lan đọc đến câu “Làm ơn nhờ bà chuyển số tiền 5 tháng lương đến cho chị em ở làng Kim Sơn…” trong bức tâm thư, thì tưởng như tim bà bị bóp nghẹn lại. Máu xông lên mặt khiến bà xuẩy xẩm nằm vật xuống…
***
Một người hàng xóm dẫn bà lên đồi. Một ngọn đồi mà năm xưa, có cô gái đã từng đến đây… Tiếng thông reo vi vu càng thêm não lòng, trước khi người đàn bà quỵ xuống trước hai ngôi mộ. Người hàng xóm bảo:
– Người em quá đỗi tuyệt vọng, lao mình xuống dòng sông tự vẫn.
Cuộc đời, đôi khi chỉ vì ta bỏ qua một việc làm, tưởng là chuyện nhỏ, nhưng chính ta sẽ phải hối tiếc và trả giá suốt đời…
Đoàn Hư Trúc