TÌNH MẸ QUA KINH MÂN CÔI
Nhớ bao năm tháng, tảo tần chạy gạo.
Thao thức tháng ngày, mong con khôn lớn !
Từng hạt Mân Côi mẹ nhờ dẫn bước.
Sáng cơn đói lòng, chiều về u tối.
Tuổi đời theo con, lời kinh của mẹ.
Hết Vui, Sáng, Thương, rồi Mừng khấp khởi.
Con lớn khôn nghe tiếng gọi lên đường.
Mẹ xa con, buồn da diết không nguôi.
Từng hạt kinh buồn, hoà cùng nước mắt.
Mãi cho Mẹ Maria bài ca dâng hiến.
Thuyền dịu êm, qua bao cơn bão tố.
Những hạt Mân côi, đen bóng lời cầu.
Xa con mẹ nhớ gởi tròn ơn thiêng
Bước con đi, mẹ liên lỉ nguyện cầu.
Mùa thu tới là lạnh buồn xa cách.
Tóc đã pha sương, hương kinh trìu mến.
Bài ca dâng Mẹ, tháng mười yêu thương.
An tâm đi con, tình mẹ đồng hành.
Bằng chở che bao tháng ngày giông bão.
Kinh Mân Côi là tình mẹ vỗ về.
Con khó khăn đọc lời Thương dâng Mẹ.
Theo sứ vụ, Vui Mừng Sáng lên đường.
Mãi tìm trong mắt mẹ rưng rưng lệ.
Cho ánh sáng niềm tin buổi tiễn đưa!
Ngô Xuân Tịnh – Tháng Mân Côi 2013
Kính Mẹ Mân Côi
Mân côi kính mẹ năm nay
Chúng con suy vấn năm dài đã qua
Nhiều đêm chỉ đọc qua loa
Một hai kinh ngắn thế là ngủ thôi
Lời kinh chót lưỡi đầu môi
Lòng thì thả mãi ở đồi bên kia
Truyện dài coi chỉ trừ bìa
Chiều đêm tụ tập rượu bia lừng xừng
Tội thì chẳng mấy khi xưng
Một năm giỏi lắm thì chừng ba phiên
Nhậu vào chuyện nói huyên thuyên
Lễ hơi dài tí là phiền đó nghe
Bình phê người chẳng e dè
Mình ai đụng tới “nanh nhe gầm gừ”
Việc chung đủng đỉnh từ từ
Trong nhà phật ý thì nư mười ngày
Lỗi nhiều mà chẳng có hay
Cậy trông vào mẹ tình này thiên thu
Hãy siêng lần chuỗi cho dù
Biết lo trách nhiệm chỉ chu việc làm
Khiêm nhường danh lợi đừng ham
Đời này cõi tạm, xác phàm chóng qua
Nước trời nếu muốn thăng hoa
Đời này phải sống thật thà yêu thương
Ga namhong