ĐẤT MẸ VÀ XỨ NGƯỜI

ĐẤT MẸ VÀ XỨ NGƯỜI

 

datme1          Bạn là người Sài Gòn. Tôi là người quê lên phố. Hôm nay trời nóng quá nên không ngủ được đành rủ bạn ra ban-công hàn huyên tâm sự. Bạn hỏi tôi có yêu Sài Gòn không và có muốn ở lại Sài Gòn luôn không? Tôi cười và nói bạn rằng, hơn 3 năm ở Sài Gòn, tôi đã được đến những nơi xa hoa, lộng lẫy nhất của thành phố, đủ để biết người Sài Gòn sang trọng, giàu có đến mức nào. Nhưng tôi cũng kể bạn nghe rằng, tôi cũng đã có dịp ghé qua những khu phố lao động nghèo, len lỏi giữa những ngóc ngách Sài Gòn. Tôi kể bạn nghe về những nhọc nhằn, vất vả mưu sinh của những người lao động dưới ánh đèn Sài Gòn hoa lệ.

datme2          Tôi không thích Sài Gòn bởi những vẻ xa hoa ấy, bởi tôi biết chúng không thuộc về mình. Tôi thấy đồng cảm với những người đang phải bươn chải để có thể sống được ở thành phố này. Và tôi khẳng định với bạn: Nếu ơn gọi của tôi không thành công, thì tôi sẽ về quê sống, về với những gì thuộc về mình.

          Rồi trong tiếng còi xe ồn ào của đêm Sài Gòn tấp nập, xen lẫn tiếng lanh canh của những chiếc xe mì gõ, những tiếng rao dường như mất hút trong đêm. Tôi kể bạn nghe về quê hương tôi. về những con hẻm nhỏ dường như không có ánh đèn, với những mảnh vườn đầy những hàng cây, những đàn gà, vịt vẫn lon ton chạy quanh mỗi buổi chiều. Tôi kể bạn nghe những khoảnh sân rộng mà trẻ con, thanh niên datme3thường chơi thể thao mỗi chiều, không phải chen chúc trong những công viên với những khoảng xanh ít ỏi như ở thành phố. Tôi kể bạn nghe những câu chuyện về tình làng nghĩa xóm, về những buổi sáng các cụ ngồi uống nước chè xanh và trao đổi nhau chuyện gia đình, xóm giềng. Tôi kể bạn nghe những món ăn không hẳn là đặc sản: Nhút đậu, Cà muối, Mít non thuôn rắc lạc rang ăn với bánh tráng…nhưng được chế biến theo cách rất riêng, khiến đi đâu, ăn gì, tôi cũng thấy nhớ và thèm những món ăn quê nhà.

datme4          Tôi cũng kể bạn nghe những thiếu thốn ở quê tôi. Quê tôi còn thiếu những cái tưởng chừng như rất bình thường ở thành phố. Tôi kể bạn nghe quê tôi chưa có rạp chiếu phim, chỉ có mỗi cái siêu thị, không có những tòa cao ốc. Tôi kể bạn nghe quê tôi vẫn còn thiếu nhiều điểm giải trí, thiếu những trung tâm Anh ngữ. Và còn nhiều nhiều lắm những thứ mà quê tôi chưa hề có. Tôi kể bạn nghe những vất vả của ba mẹ tôi, phải bán mặt cho đất , bán lưng cho trời suốt cả ngày trên nương đồng. ….

          Quê tôi nghèo lắm bạn ạ .Nhưng tôi vẫn muốn quay về, được sống và làm việc ở đó. Bởi những gì ở đó là những gì thân thuộc nhất với tôi, đã theo tôi lớn lên từng ngày, để rồi khi đi xa, tôi luôn nhớ về nó.datme5

          Đêm dần khuya, Sài Gòn về đêm vẫn còn ồn ào vẫn tấp nập. Nghe xong chuyện của tôi, bạn chỉ cười. Bạn bảo muốn một lần về quê tôi, để hiểu rõ hơn những gì tôi kể bạn nghe. Rồi bạn hỏi, liệu rồi lý tưởng của tôi có bị chèn ép hay vùi dập bởi nợ cơm áo gạo tiền?

          Tôi nói với bạn: chắc sẽ không đâu, dù không ai biết trước được. Nhưng quê tôi đang phát triển từng ngày, và tôi tin vào một ngày mai, được trở về sống trên quê hương giàu đẹp. Bạn lại cười không nói. Nhưng…

datme6

“Bạn ơi giờ quê tôi ngày càng đổi mới

Ngói đỏ chan hoà thay những mái nhà tranh

Dọc hai bên đường nhà tầng san sát mọc

Những công trường, nhà máy vun đắp dựng xây

Quê tôi một ngày không xa đâu bạn ơi!

Sẽ cất cao tiếng gọi giữa ngàn trùng khơi

Sẽ vươn lên trong vạt nắng hồng vẫy gọi

Ai bảo quê tôi là những đầm bùn non…”

Sinh Vương

Check Also

20 Năm trời cách biệt – Nguyễn Thị Hường, Thầm lặng với một cõi riêng!!!

Viết tưởng niệm cho thầy và các bạn xong… đến lượt bạn Nguyễn Thị Hường, …

Như một lời chia tay!!!

Sáng nay bầu trời có chút nắng hiếm hoi xuất hiện sau cả tuần mưa …